Chương 2

Hạng Gia Đại Thiếu

16.027 chữ

17-12-2022

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Đối mặt với lời chọc ghẹo của người kia, Hạng Viễn cố căng khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Sao vậy?” Thấy sắc mặt đối phương không tốt, người đàn ông bất chấp đau đớn ở sau gáy, cẩn thận nắm chặt tay cậu, ôn nhu hỏi: “Có người bắt nạt em à?”

“Không.” Hạng Viễn cúi đầu, nhìn bàn tay bị người đàn ông nắm chặt, nhàn nhạt đáp, “Em mệt, muốn đi ngủ.”

“Được.” Người đàn ông nghiêng mình ra khỏi xe, lại kéo cậu theo xuống, Hạng Viễn không muốn nắm tay đối phương nên dùng sức né tránh, chỉ là cuối cùng vẫn tránh không xong.

“Đông Đông, hôm nay em sao vậy?” Hai người tay trong tay cất bước lên lầu, mãi đến khi tiến vào phòng ngủ, người đàn ông mới buông tay, ấn cậu vào tường, dùng cánh tay vây chặt lấy, nhíu mày, hỏi.

“Em không sao, chỉ hơi mệt.” Hạng Viễn dùng sức đẩy người đàn ông, đi tới giường, nằm xuống.

Chỗ ở của Tam gia trong Dẫn Phượng hạng vốn là một tòa nhà có lối kiến trúc cổ, nhưng để nghênh đón Hạng Viễn tới nên nội thất bên trong đã được cải biến theo phong cách Tây Âu rất nhiều.

Hạng Viễn thích nằm đọc sách trên ghế sa lông, Tam gia liền đặt một cái sô pha thật lớn ở gần cửa sổ trong phòng khách; Hạng Viễn thích chơi game, Tam gia liền bố trí cho cậu một gian phòng giải trí ngay cạnh thư phòng mình; Hạng Viễn không thích ngủ giường gỗ, Tam gia lập tức chuyển cái giường gỗ hoa lê đã lưu truyền mấy thế hệ ra ngoài, đổi thành loại giường king size ngoại quốc mà cậu ưa chuộng nhất.

Ghé vào chiếc giường rộng rãi ở trong phòng ngủ, Hạng Viện nghĩ mãi vẫn không sao hiểu được, Tam gia vốn tốt với mình như vậy, tại sao sau này có thể trở mặt vô tình, ném mình về M quốc, từ ấy dứt khoát chẳng quan tâm.

Nếu chưa từng có được, thì sẽ không sợ mất đi. Người đàn ông kia đã từng hai tay dâng cả thế giới tới trước mặt cậu, khiến cậu biến thành một công tử ăn trắng mặc trơn không sợ trời không sợ đất giữa chốn kinh kỳ, cuối cùng lại đột ngột thu hồi toàn bộ.

Cảm giác ngã từ trên mây xuống quả thực rất rất đau. Một kẻ từng chạy xe hơi hạng sang, bỗng chốc lại ngồi trong một cái ô tô second-hand giẻ rách; một kẻ từng không phải cao lương mĩ vị quyết không ăn, tự nhiên một ngày biết tới siêu thị mua thực phẩm sắp hết hạn rẻ tiền; một kẻ ngồi chơi xơi nước cầm lương khống trong công ti danh tiếng, thế nhưng bất chợt biết lăn lê đi nộp sơ yếu lý lịch khắp nơi, để rồi bắt đầu những chuỗi ngày gian nan vất vả.

Hạng Viễn từ từ khép mắt, cố gắng không nghĩ đến những tháng ngày cầu sinh chật vật ở M quốc. Không phải cậu không có khả năng chịu khổ, mà chính là, cậu không chịu nổi sự chênh lệch tâm lý khi rơi từ mây cao xuống dưới biển sâu.

Ngày ấy, thời điểm trở lại M quốc lần thứ hai, những kẻ đã từng nịnh bợ lấy lòng cậu liền sấn tới, thế nhưng sau khi xác nhận cậu bị Tam gia vứt bỏ, sắc mặt bọn chúng lập tức trở nên vừa dối trá vừa khó coi. Đám người đó không kiêng nể gì mà cười nhạo cậu, dùng tất cả các loại thủ đoạn để sỉ nhục chèn ép cậu. Bị châm chọc hết lần này đến lần khác, Hạng Viễn cảm thấy da mặt mình thật giống như bị lột mạnh xuống, mặc cho người ta giày xéo.

Sau nữa, cậu rời khỏi nhóm bạn bè khốn nạn kia, dựa vào bản thân để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc, và rồi, cậu sống, sống một cách máy móc, sống một cách hoàn toàn chết lặng. Cậu không có bạn bè, không có thú vui, mỗi chiều tan làm liền trở về nhà nằm ở trên giường ngẩn người. Mà lúc ấy, người đàn ông nọ đang làm gì?

Hình như, có người yêu mới?

Mặt giường bỗng nhiên trùng xuống, động thái này lập tức kéo suy nghĩ đã bay rất xa của Hạng Viễn trở về. Người đàn ông nhẹ nhàng nằm dán vào lưng cậu, đặt làn môi ấm áp lên vành tai cậu, nhẹ nhàng mơn trớn, ngón tay cũng không an phận mà lần mò vào trong vạt áo đối phương.

Nếu Hạng Viễn còn là cậu trai dại khờ của mấy năm về trước, khi người đàn ông nọ làm ra loại động tác này, chắc chắn cậu đã sớm xoay người hôn lên khuôn mặt hắn ta. Thế nhưng, Hạng Viễn với trái tim đã bị thương tổn nặng nề của hiện tại, làm sao có thể có phản ứng đối với những hành động tán tỉnh của người kia. Cậu nhíu nhíu mày, gạt tay người nọ ra, kéo chăn chùm kín đỉnh đầu.

“Đông Đông?” Bị cự tuyệt thêm một lần, đáy mắt người đàn ông dần dần trở nên thâm sâu ngưng trọng, hắn vươn tay, muốn kéo thanh niên ngày đêm thương nhớ vào lòng, nhưng nghĩ tới sự bất thường của Hạng Viễn tối nay, hắn lại chần chờ.

Đợi một hồi lâu vẫn không thấy thanh niên trong chăn có phản ứng, người đàn ông khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thân thể Hạng Viễn, ôn nhu nói: “Thò đầu ra rồi hãy ngủ, đừng để bí hơi.”

Người dưới lớp chăn mỏng không có động tĩnh dù là một chút.

Người đàn ông nhìn thanh niên đang làm mình làm mẩy, quả thực hết cách rồi. Hắn chỉnh tăng độ ấm của điều hòa, tắt đèn phòng chỉ để lại một cái đèn ngủ mờ mờ nhạt nhạt, tránh cho thanh niên nửa đêm tỉnh giấc đi vệ sinh rồi không cẩn thận vấp chân. Xong đâu đó, hắn lại cúi người ôm cái kén tằm ở trên giường một cái rồi khe khẽ rời đi.

Cửa phòng được người nhẹ nhàng khép lại, Hạng Viễn lặng lẽ hít vào mấy hơi dài, mãi đến khi không còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu mới thò đầu ra khỏi mảnh chăn.

Tuy còn chưa biết sẽ phải đối mặt với Diệp Quân Niên thế nào, song cậu tuyệt đối tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.

Sắp nửa đêm, người giúp việc trong nhà đều đã nghỉ ngơi, tài xế Trương vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ lại thấy điện thoại nội bộ vang lên.

“Alo, xin hỏi có gì phân phó?”

“Được, tôi lập tức tới ngay.” Nghe quản gia nói Tam gia muốn gặp mình, chú Trương không dám chậm trễ, vội vàng thay quần áo, nhanh chân ra khỏi gian phòng.

Chú Trương vốn tưởng Tam gia muốn dùng xe, nhưng khi đi tới cửa phòng ông liền phát hiện, chị Lưu đầu bếp, bác Lý làm vườn, và cả đội trưởng đội bảo vệ Cát Kiện cũng đều có mặt.

Xảy ra chuyện gì? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, song không ai dám hỏi ai, chỉ vội vàng đi vào phòng chính.

Trong phòng, ánh đèn sáng tỏ, Tam gia ngồi trên ghế sa lông, lông mày buông lỏng, nhìn không ra đang vui hay là đang giận.

Mọi người cố gắng khống chế nhịp tim đang đập như trống dồn, nửa đêm triệu tập toàn bộ người làm trong nhà, khẳng định chẳng phải một chuyện tốt lành.

“Đến hết cả chưa?” Tam gia ngẩng đầu, không nhanh không chậm hỏi.

“Những người hầu hạ Hạng thiếu trong mấy ngày qua đều đã có mặt.” Chu quản gia tiến về phía trước một bước, cung kính trả lời. Ông của Chu quản gia đã từng hầu hạ Diệp lão thái gia, có thể nói họ Chu là quản gia nhiều đời của họ Diệp, cho nên người này đối với Tam gia, quả thực trung thành tận tụy không ai bằng.

“Mấy ngày Đông Đông về nước, có phải có người phục vụ thiếu chu đáo hay không?” Người đàn ông dựa lưng vào ghế sa lông, bộ dáng thoạt nhìn có phần biếng nhác, thế nhưng cặp mắt tựa hồ có khả năng nhìn thấu nhân tâm của hắn lại liên tục đảo ngang, khiến cho những người đứng trong phòng khách run rẩy sống lưng, kể cả đội trưởng đội bảo vệ Cát Kiện cũng không ngoại lệ.

“Thưa Tam gia, ba ngày trước khi tôi mang theo vài vệ sĩ tới sân bay đón Hạng thiếu, cậu ấy đi ra theo cổng VIP cũng không nói chuyện với bất cứ ai. Tôi chỉ bảo tôi nhận lệnh ngài tới đón, Hạng thiếu nghe xong còn rất vui.”

“À, đã nhiều ngày nay phòng bếp đều làm đồ ăn theo lời căn dặn của ngài, sữa cùng cá tuyết làm sandwich cho buổi sáng đều được vận chuyển bằng máy bay về, đảm bảo tươi ngon, những món ăn Trung Quốc cho bữa chính đều có hỏi qua ý tứ của Hạng thiếu gia rồi mới làm, thế nhưng cậu ấy không ăn nhiều lắm.”

Nghe nói khẩu vị của thanh niên không tốt, Tam gia liền nhìn chị Lưu với ánh mắt chẳng mấy dễ coi. Chị Lưu âm thầm kinh hãi, thiếu chút nữa thì bật khóc lên, chị cam đoan từng món đưa lên cho Hạng thiếu gia đều thực dụng tâm, tuyệt không dám có nửa phần sơ suất.

“Hình như Hạng thiếu bị chênh lệch múi giờ, hai ngày nay luôn ngủ dậy muộn.” Chu quản gia cố gắng giải vây cho chị Lưu.

Người đàn ông có chút trầm ngâm, chuyển rời tầm mắt từ trên người chị Lưu sang phía bác Lý.

“Dựa theo những gì Tam gia căn dặn, cây ăn quả mà Hạng thiếu thích ăn đã được chuyển tới hoa viên từ ba tháng trước, hôm qua Hạng thiếu còn đi dạo một vòng, hái xuống mấy quả dâu cho vào miệng ăn luôn.” Bác Lý làm vườn vừa nghĩ tới mấy chậu hoa đắt giá bị dời đi thì liền cảm thấy xót xa, thế nhưng ai bảo Hạng thiếu thích cây ăn quả hơn là cây làm cảnh đâu. Vì muốn Hạng thiếu được vui, Tam gia đã tự mình chạy lên đỉnh ngọn núi chọn mấy cây ăn quả dễ trồng về, ngoại trừ cẩn thận hầu hạ, ông nào dám có ý kiến gì khác chứ.

“Sau bữa cơm chiều ngày hôm nay Hạng thiếu đã ra ngoài, tôi đưa cậu ấy tới quán bar Starlight. Cậu ấy ở trong đó khoảng một giờ, kế tiếp liền được Phương tiểu công tử đưa ra. Lúc lên xe cảm xúc của Hạng thiếu liền không tốt lắm, bảo tôi dạo quanh khu trung tâm bảy tám vòng, mãi đến khi ngài gọi điện, chúng tôi mới trở về.” Đây là lời tường thuật của chú Trương tài xế.

“Nói vậy, mấy ngày nay Đông Đông ở nhà không có gì không vừa ý?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, ai mà không biết Hạng thiếu chính là bảo bối tâm can của ngài, có người nào dám khiến cho cậu ta không thoải mái đâu.

“Chẳng lẽ Phương Trác đã chọc em ấy mất vui?” Người đàn ông lẩm bẩm.

Những người có mặt trong phòng chính đều không dám đáp lời, thế nhưng trong lòng lại âm thầm xỉ vả Phương tiểu công tử đến cẩu huyết lâm đầu. Cậu nói xem, cậu rảnh rỗi không có gì làm liền rủ Hạng thiếu đi uống rượu, cậu không biết Tam gia và Hạng thiếu không gặp nhau gần hai tháng rồi sao? Không biết Tam gia vừa xong việc liền ngồi máy bay riêng suốt đêm gấp gáp trở về à?

Kết quả, Tam gia ba chân bốn cẳng về tới nơi, thế nhưng không thể hưởng thụ được niềm vui của tiểu biệt thắng tân hôn, ngược lại còn bị Hạng thiếu đạp xuống lầu. Đừng thấy mọi người không dám nói ra mà lầm tưởng, thời điểm hiện tại, ai mà chẳng đoán được, Tam gia đang khó chịu cực kỳ.

Nghĩ đến chuyện nửa đêm nửa hôm bị lôi ra khỏi chăn ấm đệm êm chịu phạt đứng, mọi người lại đeo cho Phương tiểu công tử một cái biển hiệu ‘tiểu nhân’. Về phần oán giận Tam gia hay là nhăn mặt với Hạng thiếu ấy hả? Ha ha, bọn họ không dám.

Địa vị của Hạng thiếu ở trong lòng Tam gia, mọi người đã biết rõ mồn một kể từ lúc cậu về nước nghỉ hè lần đầu vào mấy năm trước. Lúc đó có hai người giúp việc ỷ vào thâm niên công tác đã lâu, lén lút cười nhạo Hạng thiếu, không ngờ ngay ngày hôm sau bọn họ đã bị Tam gia đuổi việc.

Khi ấy Tam gia vừa mới tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, cả ngày bận đến tối mặt tối mày, song một chút việc cỏn con như thế cũng để ý tới, còn ai không nhận ra tầm quan trọng của Hạng thiếu trong mắt hắn đây?

Tuy rằng sau đó Hạng thiếu không còn trở lại thủ đô, đều là Tam gia chạy đến M quốc thăm cậu, thế nhưng nhân vật hàng đầu như vậy, nhóm người làm trong Dẫn Phượng hạng sao dám không lưu tâm? Diệp gia là gia đình giàu có bậc nhất trên toàn C quốc, có thể phục vụ ở Dẫn Phượng hạng, chẳng những có thể diện, mà tiền lương cũng thực vừa lòng. Vì thế cho nên, nếu không muốn mất phần công tác này thì phải hầu hạ các chủ nhân cho tốt, nhất là vị Hạng thiếu nghe nói cực khó chiều kia.

Phất tay bảo nhóm người làm giải tán, Diệp Quân Niên ngồi trên ghế sa lông, mệt mỏi mà day day thái dương.

Đem hành trình bảy ngày ép xuống còn năm ngày, lại vội vã ngồi máy bay trở về trong đêm, cho dù hắn tự xưng là trẻ trung khoẻ mạnh cũng không khỏi cảm thấy vài phần mệt mỏi. Huống chi cái tên luôn khiến hắn phải lo lắng kia còn trùm chăn không chịu nhìn mặt hắn, hành động này quả thực hệt như một chậu nước lạnh xối lên nhiệt tình của Diệp Quân Niên.

Tuy không rõ vì sao thanh niên lại không vui, nhưng Diệp Quân Niên cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu, chỉ có thể căn cứ vào một vài chi tiết vụn vặt để cân nhắc nguyên nhân.

Ở nhà không có gì bất ổn, vậy cũng chỉ còn phương diện bạn bè. Tuy vì chút chuyện cỏn con mà đi chất vấn bạn bè của thanh niên thì không được tốt lắm, song Tam gia đã hết cách rồi. Nếu không làm rõ được nguyên nhân, hôm nay hắn cũng đừng mong yên giấc.

Thấy sắc mặt Tam gia không tốt, Chu quản gia chủ động bấm số điện thoại của tiểu công tử nhà họ Phương.

“Alo, xin chào, xin hỏi có phải Phương tiểu thiếu gia không?” Chu quản gia khách khí hỏi.

Phương Trác chưa nhìn tên người gọi đã vội vàng nghe máy, tùy tiện nói: “Ai vậy?”

“Tôi là quản gia ở tòa nhà của Tam gia trong Dẫn Phượng hạng, chủ nhân của tôi có chút việc muốn nói chuyện với ngài.”

“Hả?” Phương Trác ngẩn người, ý cười lập tức ngưng kết ngay trên khóe miệng. Cậu nhìn về phía đám bạn đang gào thét ầm ĩ ở ghế lô, hét lớn, “Im miệng hết cho tôi!”, dứt lời mới ý thức được ngữ khí vừa rồi của mình không đúng, cười cười nịnh nọt nói, “Xin lỗi nha, không phải nói ngài đâu, ngài vừa nói gì ta? Tam gia muốn hỏi chuyện tôi à?”

“Xin chờ một chút, tôi chuyển máy cho Tam gia.”

Khoảng thời gian chỉ vài giây đồng hồ, song Phương Trác lại cảm thấy lâu kinh khủng, lòng bàn tay cầm điện thoại cũng đã vã đầy mồ hôi. Biết sao được, áp lực đến từ người đàn ông ở đầu kia điện thoại thật sự quá mạnh, ngay cả bố cậu cũng chẳng dám ra vẻ trước mặt đối phương, huống chi là cậu nha?

“Tiểu Phương đúng không?” Thanh âm của người đàn ông thực ôn hòa, hoàn toàn không có cảm giác cao cao tại thượng, thế nhưng Phương Trác vẫn không khỏi khẩn trương, dù sao đối phương cũng là nhân vật quyền cao thế trọng, có tầm ảnh hưởng đặc biệt lớn tại cái thủ đô này.

“Đúng đúng đúng, Tam gia, xin chào.”

“Cậu khách khí quá rồi, cứ gọi tôi một tiếng chú ba như bọn Quan Lan là được.” Diệp Quan Lan là cháu ruột Tam gia, Phương Trác đã từng gặp mặt.

“Dạ dạ dạ, chú ba, chào chú.”

“Nghe nói hôm nay cậu mời Đông Đông ra ngoài chơi?”

Đông Đông là tên ở nhà của Hạng Viễn, lúc còn ở M quốc Phương Trác đã từng nghe Tam gia gọi người nọ bằng cái tên này, nhưng Tam gia hỏi chuyện đó để làm chi? Chẳng lẽ sau khi về nhà thằng nhãi Hạng Viễn đã cáo trạng linh tinh với ông ấy? Đậu má, Phương Trác cậu chưa hề làm chuyện xấu gì nha! Cậu mời Hạng đại thiếu ăn ngon uống ngọt, thế mà ngay cả sĩ diện trước mặt bạn bè, Hạng đại thiếu cũng chưa hề cho cậu đâu!

“Tam gia, cháu mời Đông Đông, à không, mời Hạng Viễn đến Starlight bar ngồi thôi, bao trọn quán, rất thanh tịnh, vốn định giới thiệu vài người bạn cho anh ấy làm quen, nhưng tâm tình Hạng Viễn không tốt lắm, chỉ ngồi một mình ở quầy bar, uống một ly rượu rồi bỏ đi, cả quá trình cũng không nói chuyện với bất kỳ ai khác.” Phương Trác tỉ mỉ thuật lại tình huống từ lúc gặp Hạng Viễn cho đến khi người nọ rời đi, chỉ sợ lỡ bỏ sót mất chi tiết nho nhỏ nào.

Không phải cậu quá cẩn thận, mà là đã có vết xe đổ trước rồi! Hồi xưa khi còn ở M quốc, có người rủ Hạng Viễn ra ngoài chơi một trận hoành tráng, sau liền bị Tam gia trực tiếp đóng gói ném tới châu Phi để thể nghiệm cuộc sống gần gũi với thiên nhiên. Khi chuẩn bị xuất phát, hắn khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, nhưng dù vậy, người nhà hắn lại chẳng dám hó hé chút nào kể cả là đánh một phát rắm.

Thế lực của Tam gia, chỉ cần chứng kiến một lần là cả đời nhớ mãi.

Nhưng mà cậu thật sự bị oan! Phương Trác nắm chặt di động, khóc không ra nước mắt. Hạng đại thiếu, anh cũng thật là, có gì không vui sao không nói trắng ra, anh em với nhau còn có gì không thể thẳng thắn? Anh thế nhưng hoàn toàn im lặng, sau lại về cáo trạng với Tam gia, phụ huynh nhà khác còn có thể không để ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, song Diệp Tam gia thì lại không giống người thường nha, ông ấy thật sự sẽ ra mặt giúp anh đòi lại công bằng đó.

Thật giống hai thằng bạn nhỏ cãi nhau, rồi hùng hổ nói: mày chờ đấy, tao sẽ gọi ba tao tới đánh mày!

Nhưng bình thường cũng chỉ nói vậy thôi, chứ làm gì có ai thực sự mời phụ huynh đến. Song, nếu đến thật thì sao, và nếu vị phụ huynh kia còn có quyền có thế không ai có thể sánh bằng, lại vô cùng bao che khuyết điểm, thì mọi chuyện sẽ thế nào? Phương Trác bỗng dưng tái mặt, một nhân vật anh minh thần võ như Diệp Tam gia, tại sao biểu hiện trên phương diện này còn không so được với ba ba của học sinh tiểu học vậy?

Đương nhiên, cậu không thể không thừa nhận, nếu ba cậu đối tốt với cậu bằng một phần mười Tam gia đối với Hạng Viễn, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà là hiếu tử cả ngày, tuyệt không bao giờ lêu lổng.

Nhưng đáng tiếc, cậu lại không có cái mệnh kia.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!